Lý do khiến mẹ vẫn còn sống trên cõi đời này là vì con ! Ngay lúc này đây, nhìn qua ô cửa kính, mẹ thấy con, một đứa trẻ sinh non thoi thóp sống những ngày đầu đời mệt nhọc. Mẹ chỉ muốn mình biến mất khỏi cuộc đời này thật nhanh chóng và không muốn kéo dài thêm những ngày tháng lê thê trong sự khốn khổ, mệt mỏi. Hãy tha thứ cho mẹ, vì đã có lúc mẹ nghĩ rằng: " Mẹ nên để con chết thay vì cố gắng níu kéo một cuộc sống tận cùng của sự bế tắc, giải thoát cho con cũng là giải thoát cho chính mẹ". Tạo hóa ban tặng con cho mẹ hay cố tình đưa con đến bên mẹ để trả thù cho những lỗi lầm mà mẹ đã tạo ra. Mẹ không cần quan tâm đến sự trớ trêu mà cuộc đời đang dồn ập đến chúng ta, mẹ chỉ cần biết con là con của mẹ và chúng ta sẽ song hành với nhau cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Mẹ luôn chỉ một mình, mẹ đã sống những ngày tháng chỉ một mình thật cô đơn và đau đớn. Mẹ không muốn nhắc đến quá khứ của mẹ, hãy để quá khứ ấy trôi đi từng ngày một trong quên lãng. Chúng ta hãy chỉ nhắc đến mẹ kể từ cái ngày mà con xuất hiện trên cuộc đời này thôi con nhé !
Ừ thì ... con đã đến với mẹ thật bất ngờ, vào lúc mà mẹ chưa sẵn sàng để có con. Cảm giác khi phát hiện ra rằng mẹ đã có thai thật khác, mẹ nhìn thấy xung quanh mẹ, những người phụ nữ với chồng, với gia đình vỡ òa trong sung sướng, hạnh phúc khi chuẩn bị chào đón một sinh linh nhỏ bé sắp trào đời. Còn mẹ, một cô gái ở cái tuổi đôi mươi, không gia đình, không chồng, đơn độc một mình, đầu óc mẹ quay cuồng, mẹ thật sự sợ hãi đến tột cùng, mẹ đã không hề muốn con được sinh ra ngay cái giây phút đầu tiên ấy.
Chạy đua với dòng đời vội vã, lo toan cho cuộc sống, cho cơm áo gạo tiền, mẹ mệt mỏi đến mức đôi khi mẹ lãng quên đi con đang lớn lên từng ngày trong cơ thể mẹ. Rồi một ngày kia, mẹ chẳng thể dấu diếm thêm được nữa, người ta lời ra tiếng vào, buông những lời nghiệt ngã, mẹ chỉ muốn phát điên lên. Mẹ nhốt mình trong phòng suốt một thời gian dài, số tiền mẹ tích kiệm được cũng dần dần cạn kiệt. Không tiền bạc, không công việc, không gia đình, mọi áp lực ập đến khiến mẹ không thể chịu đựng thêm được nữa. Cuối cùng, để giải thoát cho khủng hoảng tinh thần khủng khiếp ấy, mẹ đã quyết định, cả hai chúng ta nên biến mất khỏi thế giới này và bước chân đến một thế giới khác thanh thản hơn. Thế nhưng con yêu của mẹ, số phận không để mẹ chết một cách nhẹ nhàng như vậy, số phận bắt mẹ phải sống để gánh chịu những đau thương và trả giá cho chính cuộc sống của chúng ta. Ngày mẹ tử tử không thành cũng là ngày mà mẹ được sinh ra thêm một lần nữa, mẹ quyết tâm sẽ phải sống, sống thật hạnh phúc, sống không chỉ cho riêng mẹ mà sống cho cả cuộc đời của chính con.
Những ngày đầu đời của con, một đứa trẻ sinh non, không được ôm ấp trong vòng tay của mẹ mà phải nằm thoi thóp trong lồng kính. Nhìn con gái yêu, mẹ sót xa như ai sát muối vào lòng, mẹ hối hận vì những sai lầm mà mình đã gây ra khiến con phải chịu nhiều đau đớn như vậy. Đếm từng ngày con sống, mẹ như ngột thở, nhưng ông trời không triệt đường sống của ai bao giờ, ngày hạnh phúc của chúng ta cũng đã đến, mẹ được ẵm con trên tay, con được thỏa thích uống dòng sữa của mẹ, niềm vui vỡ òa nơi trái tim. Chỉ cần nhìn thấy con cười, mọi lo toan, mệt nhọc dường như tan biến, mẹ nỗ lực hết sức cho cuộc sống tốt đẹp của chúng ta và cứ như vậy, con lớn lên thật mạnh mẽ, thật mãnh liệt giữa dòng đời khắc nghiệt.
Mẹ còn nhớ như in những ngày đầu tiên con bước vào lớp một, nhìn thấy lũ trẻ con cùng trang lứa đứa nào cũng có bố mẹ, ông bà dìu dắt đi cùng, con buồn thiu. Dẫu còn bé nhưng con vẫn tự chuẩn bị sách vở, quần áo và tự đi bộ đến trường, trong lòng ấm ức, không vui nhưng con cũng chẳng nói gì với mẹ. Đêm đến, mẹ đi làm về trễ, con chẳng chịu ngủ trước, đợi mẹ về rồi chỉ ôm lấy mẹ mà òa lên khóc, mẹ nghẹn ngào nói lời xin lỗi con mà nước mắt cũng cứ thế trào ra không ngưng lại được, rồi mẹ không ngủ được, cứ ôm con trong lòng mà thao thức, con thì khóc mệt lả rồi ngủ say lúc nào không hay trong vòng tay mẹ.
Lớn hơn một chút, con bắt đầu biết tự ti về chính cuộc sống của bản thân mình, con thấy con thua kém bạn bè thật nhiều, con bị bạn bè trêu trọc là đứa không có cha, lúc nào cũng phải mặc đồ cũ đến trường, dùng sách cũ để học. Có lẽ con là đứa thường xuyên bị thầy cô phàn nàn về chuyện đóng học phí chậm trễ, con cũng chẳng bao giờ đăng kí các giờ học ngoại khóa hay tham gia các chuyến tham quan, du lịch cùng lớp vì đơn giản là nhà con nghèo. Thế nhưng, con yêu của mẹ chưa bao giờ con khiến mẹ thất vọng về thành tích học tập cũng như thái độ sống với thầy cô, bạn bè. Con vẫn luôn như vậy, cô gái mạnh mẽ của mẹ, con thật tươi vui, thật lạc quan cho dù những lời chê bai, đùa dỡn cay nghiệt đến mức nào.
Năm con vào lớp mười, cái tuổi mà một cô bé suy nghĩ rằng mình đã lớn nhưng thực sự là chưa hề lớn, con muốn được quyết định mọi thứ cho cuộc sống của con, con bắt đầu thay đổi thật nhiều, con trở nên thật rạng rỡ và xinh đẹp, con cũng bắt đầu biết ăn diện, cũng bắt đầu có một mối tình học sinh thật hồn nhiên, trong sáng. Nhưng con hãy hiểu cho nỗi lòng của mẹ, mẹ không muốn con mất kiểm soát, không muốn con sa đà quá nhiều vào chuyện bạn bè, chuyện tình yêu, mẹ lo lắng cho con, mẹ muốn con tập trung thật nhiều cho việc học hành là vì mẹ yêu con. Khi con lớn, con sẽ hiểu và thông cảm cho những điều mẹ làm ngay lúc này. Con thường xuyên không nghe lời, hay cãi lời mẹ thật nhiều, con hay ghé nhà đứa bạn và ngủ lại, có lẽ con đã chán ghét cái cuộc sống bấp bênh trong ngôi nhà thuê nhỏ bé của chúng ta. Rồi một ngày, mẹ bàng hoàng khi nghe cuộc gọi từ cô giáo chủ nhiệm thông báo về việc đã ba ngày nay con không đến lớp, mẹ sợ hãi, mẹ đi khắp nơi tìm con, mẹ thật sự thất vọng vì mẹ đã không giữ được con, không bảo vệ được con. Rồi trời đổ mưa, mẹ chỉ biết la hét lên trong cơn mưa, trong tuyệt vọng, mẹ xin lỗi con, hãy quay về bên mẹ. Không lâu sau đó, mẹ nhận được thông báo lên phường bảo lãnh cho con về nhà, thì ra con và nhóm bạn cùng nhau trốn học đi cuội phá khắp nơi, mẹ không còn chút hi vọng nào dành cho con, mẹ nghĩ rằng khi nhìn thấy con mẹ sẽ đánh con, sẽ la mắng con, sẽ không bao giờ nói chuyện với con nữa. Vậy mà mẹ chẳng thể làm được, nhìn thấy thân hình bé nhỏ của con trong chiếc áo vừa rách, vừa bẩn, cứ thế mẹ ôm chầm lấy con mà khóc, mà nói mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con gái của mẹ.
Rồi con cũng đã thực sự trưởng thành, còn bước chân vào giảng đường đại học thật hãnh diện, thật khiến mẹ tự hào. Con ước mơ thật nhiều, con ước đến một ngày nào đó, chúng ta sẽ có một ngôi nhà thật đẹp của riêng chúng ta, con và mẹ sẽ sống những ngày tháng thật tuyệt vời trong ngôi nhà đó. Nhưng rồi con đổ bệnh nặng, phát hiện ra bản thân mình bệnh tật con tuyệt vọng, con phải dừng lại việc học tập tại trường, suốt quãng thời gian dài ấy chủ yếu là con nằm viện. Mẹ chạy đôn chạy đáo, làm đủ thứ việc để kiếm tiền chữa bệnh cho con, nhìn con đau đớn trong bệnh tật mà tâm can mẹ như bị ai xé nát, mẹ ước gì mẹ có thể gánh chịu bệnh tật cho con thì tốt biết bao nhiêu, tại sao số phận lại trớ trêu đến như vậy. Nhưng rồi, niềm hi vọng đã xuất hiện ngay giây phút mẹ con mình tuyệt vọng nhất, con được hội từ thiện tài trợ hoàn toàn khoản tiền viện phí, con cũng bắt đầu yêu anh, một anh chàng hiền lành trong hội từ thiện ấy. Thế đấy, thời gian nằm viện của con nhẹ nhàng hơn nhiều. con hay cười, hay nhõng nhẽo với người yêu. Mẹ thật sự hạnh phúc và cảm ơn cuộc đời đã ban tặng sự sống mạnh mẽ cho con.
Ngày này, 25 năm về trước mẹ đẫm nước mắt nhìn con qua ô cửa kính bệnh viện và cũng ngày này, 25 năm về sau, mẹ rơi những giọt nước mắt nhìn con qua ô cửa kính giáo đường. Con kết hôn, kết hôn với người yêu con thật lòng, chỉ vậy thôi hạnh phúc của mẹ đã trọn vẹn lắm rồi.
0 nhận xét:
Post a Comment