Tôi yêu những hành trình xanh tình nguyện. Tôi yêu mùa hè với những con đường chút nắng, chút mưa mà tôi cùng đồng đội đi qua. Tôi yêu sao cái giây phút khoác trên mình chiếc áo xanh thanh niên và vi vu khắp những xóm làng. Tôi đã sống những mùa hè như vậy đấy, những mùa hè đầy kỷ niệm. Tôi là sinh viên ngành:"Yêu", đùa chút thôi, thực ra tôi học Y. Có lẽ vì cái duyên"Yêu" ấy, mà mùa hè xanh đầu tiên, chúng tôi được tham gia cộng tác tại một bệnh viện Nhi.
Chuẩn bị cho một tháng xa nhà và sống chung với những người bạn cùng chí hướng, tôi thật háo hức, tôi mong ngóng từng ngày và vẽ nên cả một câu chuyện đầy mơ mộng về nơi mà tôi đến. Đó là suy nghĩ của tôi, một cô gái 19 tuổi, học ngành Y, nhưng chưa bao giờ bước chân đến bệnh viện. Ngày đầu tiên bước chân vào Viện Nhi, tôi ngỡ ngàng. Tôi nhìn thấy các em, những cô bé, cậu bé tội nghiệp đang gồng mình chống trả lại những căn bệnh quái ác. Tôi nhìn thấy đôi môi mỉn cười, nhưng đôi mắt chất chứa bộn bề những lo toan, suy nghĩ của các bậc làm cha, làm mẹ. Tôi nghe thấy tiếng trái tim tôi đập loạn nhịp, tôi sợ nơi đây, một nơi có tiếng cười không trọn vẹn.
Hôm đó về nhà tập thể, mấy đứa con gái, đứa nào cũng khóc thút thít. Tôi tự thấy mình sao mà hạnh phúc đến thế, hạnh phúc vì tôi được sinh ra lành lặn và mạnh khỏe. Nghĩ đến các em bệnh nhi đáng thương ấy, nhóm tình nguyện viên chúng tôi lại càng quyết tâm hơn nữa, quyết tâm tạo nên một mùa hè tuyệt vời cho các em ngay trong bệnh viện này.
Tôi được phân công nhiệm vụ chăm sóc em, một cô bé tên "Tấm". Tấm mắc bệnh Thalassaemia, cha Tấm mất sớm, một mình mẹ Tấm gồng gánh nuôi con. Cô bé năm nay 9 tuổi, nhưng nhỏ xiu như một em bé 4 tuổi, cái bụng căng tròn nhô ra như bà bầu, khuân mặt có cái trán dồ ra, xương hàm trên lồi, mũi tẹt. Cứ thế Tấm khệnh khạng đi lại trong sự mệt mỏi, nhìn đến là đáng thương. Phòng của Tấm nằm là căn phòng dành cho những đứa trẻ ở giai đoạn cuối của bệnh. Trong khi tôi nhìn thấy sự đau đớn, nhõng nhẽo của những đứa trẻ cùng trang lứa, thì Tấm thật khác biệt, cô bé mạnh mẽ lạ thường, cô bé thích xem Doremon và cứ thế cười khúc khích thật đáng yêu. Tôi tiến lại gần Tấm, chìa tay ra và nói: "Xin chào, hãy làm bạn với chị nhé". Cô bé ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt long lanh, thơ dại, không một chút lạ lẫm, Tấm nắm lấy tay tôi, cô bé cười và tôi cũng cười. Tôi và Tấm bắt đầu một mùa hè như vậy đấy, chúng tôi cùng đi học, cùng chơi, cùng ăn cơm, cùng xem Doremon, cùng đùa giỡn, cùng hát và cùng nhau làm thật nhiều điều nữa. Tôi yêu cô bé này thật nhiều, một cô bé khiến tôi ngưỡng mộ bởi chính cái nghị lực phi thường tiềm tàng sau tấm thân nhỏ bé.
Tấm rất thích dán nhân vật truyện tranh lên quấn tập của mình, Tấm trân trọng quấn tập đó thật nhiều, nhưng phải thật lâu tôi mới thấy Tấm dán một bức, cứ mỗi một trang giấy cô bé lại dán một nhân vật truyện tranh khác nhau, có lần tôi trông thấy Tâm viết gì đó sau bức hình rồi mới dán chúng lên giấy, tôi chợt nghĩ: "Lạ thật, Tấm tiếp thu rất chậm, cô bé có biết chữ đâu, chắc là vẽ vời linh tinh gì đó thôi". Tôi tò mò nhưng không hỏi, tôi nghĩ nếu muốn nói thì cô bé sẽ chủ động nói với tôi thôi. Thứ mà cô bé hứng thú nhất trong việc học chữ, có lẽ là học viết tên những người bạn trong căn phòng của mình. Cô bé cần mẫn và cố gắng hết sức để có thể nhớ được những chữ cái.
Một ngày, tôi thấy rõ tình trạng bệnh của Tấm trở nên trầm trọng hơn, cô bé vẫn cười, một nụ cười mệt mỏi. Mẹ của Tấm cả ngày bần thần như người điên, Mẹ Tấm không thể làm bất kỳ việc gì, chân tay cứ bủn rủn không đứng nổi, nhìn cái dáng người gầy gò nặng trĩu ưu tư ấy, tôi không thể nào cầm nổi nước mắt. Thời gian này, nhóm chúng tôi cũng bắt đầu chuẩn bị cho một bữa tiệc chia tay các em bé thật ấm cúng, vui vẻ trước khi kết thúc một mùa hè tình nguyện. Tự nhiên, tôi thấy luyến lưu không tả xiết, tôi không muốn đi vào lúc này, tôi không muốn để Tấm một mình, tôi muốn song hành cùng cô bé cho đến cái ngày định mệnh ấy, tôi muốn cô bé sống. Không ai muốn kết thúc câu chuyện cuộc đời bằng một cái kết không trọn ven, Tấm còn quá nhỏ để hiểu rằng cô bé sẽ chết.
Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đã đến, nghe tin Tấm mất, tôi chạy như lao vào bệnh viện, nhìn cô bé nằm đó, bình yên đến lạ thường, tôi trút đi hơi thở nặng nề và nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tôi nhìn thấy cuốn tập dán hình mà cô bé yêu thích đặt ngay ngắn trên chiếc bàn nhỏ, tôi ôm ghì lấy mà day dứt, mà tiếc nuối cho một kỷ niệm không thể nào quên. Bỗng nhiên, tấm hình Nobita bị rớt ra, có lẽ vì dán hồ không kĩ, đằng sau tấm hình Nobita tôi thấy tên của Quân, một cậu bé cùng phòng với Tấm nhưng cũng đã mất cách đây không lâu. Tôi gỡ hết các tấm hình ra, đằng sau những tấm hình đều là những cái tên, tên của những người bạn cùng phòng đã ra đi trước cô bé. Tôi bàng hoàng khi nhìn thấy tấm hình cuối cùng, đó là hình ảnh một "Cô Tấm" bước ra từ trái thị và đằng sau tấm hình đó là tên của Tấm. Tôi đã từng nghĩ, thật dễ dàng để lừa dối một đứa trẻ, chúng ta tạo cho chúng ước mơ và chúng sẽ ra đi thanh thản mà không hề biết rằng cái chết đang chờ đợi. Khi những người bạn của Tấm chết, chúng tôi đã nói dối rằng:" Bạn của Tấm đã khỏi bệnh nên đã được ba mẹ đưa về nhà, Tấm cũng sẽ nhanh chóng khỏi bệnh và sẽ được về nhà thôi". Tôi đã nghĩ rằng cô bé tin vào điều đó, nhưng không cô bé biết người lớn đang nói dối, cô bé biết những người bạn ấy không còn sống trên cõi đời này nữa và một ngày kia cô bé cũng sẽ chết, cô bé không trách cứ sự dối trá của người lớn mà ngược lại, chấp nhận điều đó như một lẽ tự nhiên.
Tôi thật sự nể phục Tấm, một cô bé kiên cường đến lạ thường, một cô bé khiến tôi phải thay đổi suy nghĩ, thay đổi lối sống. Tôi ít than vãn, ít đi cái tính ích kỷ, nhỏ nhen. Tôi yêu cuộc đời này, tôi yêu cha mẹ đã sinh tôi ra và cho tôi một tấm thân lành lặn, khỏe mạnh. Và cứ thế, mỗi buổi sáng thức dậy tôi đều cười thật hạnh phúc, tôi cố gắng trân trọng và yêu thương trọn vẹn nhất mỗi một ngày trong cuộc sống của tôi.